Khoảnh khắc mẹ trao tay con gái – tại sao đó là giây phút khiến cả lễ cưới im lặng?
Có nhiều khoảnh khắc đáng nhớ trong một lễ cưới: khi cô dâu bước vào lễ đường, khi lời thề nguyện được nói ra, hay khi chiếc nhẫn lồng vào tay nhau. Nhưng có một giây phút thường không ồn ào, không có nhạc nền vang lên, thậm chí không ai nói gì — ấy vậy mà khiến cả không gian lặng đi: khoảnh khắc mẹ trao tay con gái cho chú rể.
Đó không chỉ là một cử chỉ nghi lễ. Đó là một lần trao gửi trọn vẹn niềm tin.
Mẹ không nói gì nhiều, nhưng ánh mắt mẹ lúc đó là cả một cuốn phim tua nhanh: từ lần đầu ôm con gái nhỏ vào lòng, dỗ dành những cơn sốt đầu đời, đưa con đến trường với chiếc cặp to hơn người, lặng lẽ nhìn con lớn dần, yêu lần đầu, tổn thương lần đầu… rồi đến hôm nay, khoác lên người chiếc váy cưới trắng tinh khôi.
Khi mẹ đặt tay con gái vào tay một người đàn ông khác, mẹ không chỉ trao đi một người con. Mẹ đang trao cả niềm tin, hy vọng, và những năm tháng yêu thương không lời.
Người mẹ nào cũng từng tưởng tượng khoảnh khắc đó. Nhưng đến lúc nó thật sự đến, đôi tay mẹ lại có chút run, ánh mắt hơi đỏ. Không phải vì buồn – mà vì biết rằng: từ nay, cô bé của mẹ sẽ có một người khác để dựa vào, để yêu thương, để gọi là gia đình.
Người ngoài có thể thấy đó là nghi thức đơn giản. Nhưng chỉ những ai làm mẹ, hay đã từng là con gái sắp rời khỏi vòng tay mẹ, mới hiểu: đó là khoảnh khắc im lặng nhất, nhưng chứa đựng nhiều điều nhất.
Và đó cũng là lý do, dù chỉ kéo dài vài giây, khoảnh khắc ấy khiến cả lễ cưới như ngừng lại – không ai lên tiếng, không ai dám phá vỡ sự tĩnh lặng đầy thiêng liêng ấy.